Con tên là Lê Diệp Anh, ở nhà mẹ gọi con là Kẹo. Con là cô bé vui vẻ, sắp 5 tuổi rồi nhưng con mới biết bò và tập đứng thôi. Mẹ con bảo “chậm cho chắc!”
Mùa dịch này ở nhà con thích lắm vì mẹ có nhiều thời gian bên con hơn. Mỗi ngày 2 bận mẹ ép nước rau quả cho con uống để bớt táo. Sáng sáng mẹ tranh thủ cho con tập đứng, tập đi. Tối tối mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe. Con thích nhất là được mẹ hôn lên cái mũi xinh xinh, mẹ thầm thì “yêu Kẹo nhất trên đời”. Lúc ấy con sung sướng cười tít cả mắt.
Bé Diệp Anh
Mấy hôm nay, mẹ bảo Kẹo phải tự lập hơn đi. Thế là con được học cách tự cầm cốc hút ống, được tập đưa thức ăn vào miệng. Mẹ nhẫn nại đi lau chùi dọn dẹp chiến trường sau khi con “oanh tạc”, vì vận động không tốt nên con làm rơi vãi khắp nơi, nhưng mẹ luôn nở nụ cười.
Con đang nỗ lực để có thể biết đứng, biết đi, biết tự ăn uống. Chăm một em bé như con là vô cùng vất vả, vậy nên con luôn cười để mẹ cũng có thêm nhiều niềm vui hơn.
Mẹ Đinh Thị Lan Anh