Em Min năm nay đã 6 tuổi, nếu như các bạn nhỏ khác đang chuẩn bị hành trang vào lớp 1 thì em đi con đường của riêng em. Em hạ quyết tâm cuối năm nay em có bước tiến mới là ngồi được ngay ngắn để ngắm cỏ cây, hoa lá, cảnh vật xung quanh.
Hành trình của em thì dài lắm. Trước 3 tuổi em ở viện nhiều hơn ở nhà. 5 tuổi em chưa kiểm soát được đầu cổ, co giật triền miên kèm theo nhiều hành vi khó kiểm soát. Ai đã từng gặp con mới hình dung được cái sự yếu của con nó như thế nào. Các bác đồng nghiệp của mẹ con gọi con là chàng Bún. Cổ con không giữ nổi 5 giây, thân hình mềm và vô cùng yếu ớt.
Hải Bách
Người ta nói 3 tuổi em không ngồi được thì xác định mãi mãi em không thể đi. Có thể với các bạn thể nhẹ, cha mẹ nhiều kỳ vọng hơn. Nhưng với Min, chỉ cần em ngồi được đã là một kỳ tích. Gia đình em chưa bao giờ từ bỏ hy vọng.
Từ khi có em gái đến giờ, trộm vía tinh thần anh cả của anh lên rất cao. Min không còn quấy khóc nhiều, tự giác ngồi tập luyện, tự giác ăn và ngủ. Nhiều khi có quấy khóc nhưng bố mẹ động viên chút là anh lại vui vẻ hợp tác ngay.
Đợt dịch Covid này, em được các cô chú KTV dành nhiều thời gian hơn. Buổi tối 2 mẹ con em cũng tập luyện cùng nhau. Mẹ tập tích hợp cấu trúc được 30 phút cùng em mà mắt mẹ đã díu lại. Mẹ lại cho em lên ghế tập ngồi. Em có thể tự giữ cổ khi ngồi trên ghế 2-3 tiếng mà không phản đối. Em vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn cười nụ cười CẢ NGỐ đáng yêu hết sức! Tương lai xa, em hy vọng có thể tự ngồi không cần dụng cụ hỗ trợ.
Cả nhà động viên bằng cách nhấn like và chia sẻ bài viết cho em với nhé. Em tham gia thi để dành món quà tinh thần tặng các thầy cô, các y, bác sĩ, các cô chú KTV và tất cả mọi người đã luôn dõi theo, giúp đỡ và động viên gia đình em.
Mẹ Huyên Vũ