Bước đi đầu tiên của con!
Sinh con ra, đâu ai nghi ngờ được, lại có ngày bác sĩ thông báo rằng: “Con là một đứa trẻ mắc chứng bại não, thể mềm nhẽo, gặp khó khăn về nhận thức, hiểu biết lẫn vận động”.
Mẹ nghe như sét đánh ngang tai nhưng cũng chưa định thần lại để hiểu về cặn bệnh ấy. Mẹ cũng chỉ mường tượng ra những ngày tháng tới sẽ rất vất vả và khó khăn.. Về nhà mẹ tìm hiểu báo, đài. Mẹ thực sự khủng hoảng và khóc hết cả nước mắt. Thời gian trôi qua, mẹ dần chấp nhận với sự thật này. Chấp nhận những khiếm khuyết của con.
Bé Gia Hưng tập ngồi tập đi
Mẹ đã tìm hiểu và thích nghi được với cuộc sống của những đứa trẻ mắc chứng CP này. Những đứa trẻ lẽ ra ngây thơ, hồn nhiên và luôn đem lại nụ cười cho cha mẹ này lại phải hàng ngày sống chung, vật lộn với các cơn đau, thuốc thang và bệnh viện triền miên. Mẹ đã quen dần với những ngày tháng bệnh viện là nhà, sống nhờ sự trợ cấp của xã hội, sự cưu mang và tình thương của mọi người. Trước đây mẹ cũng làm ra tiền, sống ngẩng cao đầu .Vì lòng tự trọng của bản thân, mẹ rất khó chấp nhận sự thật này. Nhưng từ khi có con như vậy, mẹ không còn cách nào khác.
Thế rồi ngày tháng cứ qua đi, cuộc sống của mẹ và con, bệnh viện là nhà, là bác sĩ, là kĩ thuật viên, thuốc thang và những đứa đứa trẻ cùng cảnh ngộ. Nhưng may mắn thay, con tiến bộ từng ngày, không phụ những cố gắng của mẹ. Con biết lẫy, biết bò, biết ngồi rồi bắt đầu chập chững những bước đi đầu tiên mặc dù còn cần sự trợ giúp của dụng cụ hỗ trợ.Mẹ đã rơi những giọt nước mắt hạnh phúc vì con đã hồi phục rất nhiều. Dẫu biết rằng con lớn lên, có cố gắng cũng không thể nào trở thành một đứa trẻ bình thường được, nhưng như thế là đã ngoài sự mong đợi của mẹ!
Những ngày tháng dịch bệnh, không được lên bệnh viện, tự nhiên mẹ lại thấy nhớ mọi người và cuộc sống mà không ai muốn sống chung với nó. Dịch bệnh xảy ra, phải ở nhà ,mẹ vẫn cố gắng xắp xếp thời gian để tập luyện cho con. Mẹ con ta cùng bốn bức tường, tập luyện. Có những lúc con mệt, không muốn cố gắng, không muốn bước đi, con khóc mẹ lại bảo: “Cố thêm vài bước Hưng đẹp trai ơi, mẹ sẽ có bim bim thưởng cho con”. Con ngoan ngoãn vâng lời và hăng say tập luyện. Có những khi mệt quá, con ngủ quên trên sàn tập. Nhìn hình ảnh ấy, vừa thương vừa yêu vô cùng!
Chặng đường còn dài nhưng mẹ sẽ cùng con, hãy cố lên con nhé!
Như ý hari – sđt: 0378322090 – Nho Quan, Ninh Bình